Hương xưa
Đôi khi thèm hôn em Bằng cái hôn ngày cũ Rồi chạnh lòng tự nhủ Bên ngọn đèn ăn năn.
Đôi khi bàn tay em Đưa ta về dĩ vãng Đò thời gian nứt rạng Không thể về bến xưa.
Đôi khi ánh mắt em Bổng mềm như tơ lụa Nhưng trời chiều vàng úa Chuông chùa chiều thê lương.
Đôi khi dáng liễu xưa Bước ra từ ký ức Mộ tình sâu dưới vực Bước ra từng đêm mưa !
Đêm em về
Đường mòn cỏ dại cùng sương khói Phờ phạc em về giữa thê lương Có một ngôi chùa bên sông vắng Vàng võ trăng gầy không khói hương.
Em về úp mặt lên tường trắng Cho cái bóng mình đỡ đơn côi Trăng khóc thật nhiều nên trăng khuyết Chảy xuống đầy vơi chén ly bôi.
Thân phận
Em trượt chân té xuống đời anh Cho xiêm y trở thành kỷ vật Gót son hồng nhuộm màu tro đất Giấc mơ thơm khuyết tật… chòng chành.
Em trượt chân té xuống đời anh Cho cơm áo níu chiều ra phố Đêm ngồi khâu tháng ngày loang lổ Nỗi âu lo thường trú… rêu xanh! |